Chuyện là Quỳnh có mấy người cũng quen biết cùng làng, hay nhờ cậy để được ít công danh, may ra được tí phẩm hàm để khoe với làng nước. Một hôm, ông Trạng từ kinh đô trở về, có sai người mời mấy anh ấy lại bảo:
– Dịp may đã đến, đương lúc tôi còn ở đây nếu các anh có muốn làm ông nọ bà kia thì nói ngay.
Mấy người kia thấy Quỳnh đã có lời như thế thế nên anh nào anh nấy đều cười thầm trong bụng, tranh nhau nhận trước.
Thấy vậy, Quỳnh nói:
– Bây giờ, các anh về nhà thu xếp đồ đạc, rồi quay lại đây cùng ta uống mừng, sáng mai theo ta lên kinh đô sớm.
Nghe xong, mấy người kia đắc chí lắm, vênh váo về nhà, có anh gặp vợ làm lụng lam lũ liền bảo:
– Tới đây tôi làm nên ông nọ bà kia rồi, bà không được làm mấy cái việc đó nữa, người ta nhìn thấy mà cười vào mặt cho.
Cô vợ bĩu môi:
– Đã làm quan ngay được sao mà đã khoe quá lên thế?
Anh chồng tự tin đáp:
– Sớm thôi, nay tôi sắp sửa khăn gói để mai đi sớm!
Tôi hôm đó, các anh quay lại nhà Quỳnh đánh chén. Anh nào anh nấy no say không biết gì, mỗi anh nằm một xó. Khuya đến, Quỳnh sai người đem võng đến đưa anh nọ về nhà anh kia, anh kia về nhà anh nọ, và nói dối rằng: Say rượu ngộ cảm phải bôi dầu xoa thuốc ngay không thì oan gia!
Đến nhà các anh, trong khi các bà vợ đang say giấc nồng, thấy người gõ cửa mà nói những chuyện giật mình như thế, mắt nhắm mắt mở chưa định hình được chuyện gì đều tưởng là chồng, ôm xốc ngay vào nhà, không kịp châm đèn mà vọi vàng xoa dầu, miệng lẩm bẩm: “Rượu đâu mà rượu khốn, rượu khổ thế! Mai ên đường sớm mà bây giờ còn say như thế này! Nhờ phúc ấm có làm được ông nọ bà kia thì cũng lại phiền tôi thôi!”
Đến sáng, mọi chuyện vỡ nở, các bà hoảng hốt mà các anh đàn ông kia lại càng hoảng hơn, vội vàng cút thẳng về nhà không dám ngẩng mặt. Về đến nhà, thấy vợ mình cũng đang đỏ mặt tía tai lại nói ngay:
– Ai ngờ nó xỏ mình thế. Tưởng ông nọ bà kia thế nào. Chứ thế này thì thôi từ nay cạch đến già!
Theo VnExpress